Vào một buổi sáng mùa thu đẹp trời, đúng theo lịch phân công tôi đến trường khá sớm để thực hiện nhiệm vụ đón các bạn học sinh. Buổi sáng sớm, trường tôi đẹp lắm, không gian xanh mát từ thảm cỏ đến các bồn cây, đâu đó đã có những tia nắng vàng len lỏi qua từng kẽ lá rơi xuống sân trường. Lúc này, đã lác đác có vài bạn nhỏ đến lớp. Và tôi bắt gặp một cô bé đang đứng rụt rè phía sau cánh cổng sát nhà bảo vệ. Tôi nhẹ nhàng tiếp cận và dẫn em vào trường, cùng ngồi vào xích đu và hỏi nhỏ
- Hôm nay có có chuyện gì buồn thế, con có thể tâm sự với cô được không?
Cô bé nghe tôi hỏi, như thể tìm được chỗ để xả nỗi ấm ức, vừa khóc vừa kể:
- Con buồn lắm cô ạ, mẹ con mới sinh một em bé và cả nhà ai cũng cũng yêu em hơn con. Con không được yêu như trước, sáng nay bố còn còn quát con: “Nhanh lên, bố đưa con đi học còn phải về trông em”, thế là bố con chở con đến trường xong không hôn trước khi tạm biệt như trước nữa cô ạ. Con có còn là con của bố mẹ con nữa không cô?
Thấu hiểu tâm trạng của cô bé, tôi vừa vuốt ve mái tóc và buộc lại cho con gọn gàng hơn (thú thật là tôi muốn tết cho bạn ấy hai bím tóc nhưng tôi không có con gái nên rất vụng về việc này) và thủ thỉ:
- Con vẫn là cô con gái đáng yêu của bố mẹ con và giai đoạn này con cũng chia sẻ với bố mẹ khi có thêm em bé nhé. Em còn nhỏ tí ti nên cần được chăm sóc nhiều hơn, em vừa mới sinh còn chưa biết đi, chưa biết nói nên mọi sinh hoạt của em phải có bố mẹ chăm sóc.
Ngay lập tức cô bé đáp:
- Con biết em còn bé cần được chăm sóc nhưng mẹ con bế em xong bảo em là cục vàng của cả nhà, chả nhắc gì đến con, con buồn.
Tôi vội trấn an ngay:
- À, lúc đó mẹ con có thể không nhìn thấy con và vẫn luôn yêu thương con như lúc chưa có em bé. Thậm chí, còn thương hơn vì con giờ đã là chị rồi. Con yên tâm nhé.
Nói thế thôi, chứ tôi cũng buồn các bạn ạ và muốn nhắn gửi tới các bố mẹ lưu ý khi nhà có thêm em bé nên làm công tác tư tưởng với con, quan tâm đến trạng thái tâm lý của con hơn, đừng vô tình có những hành động làm tổn thương các bé.
Sau khi ngồi tâm sự để giải toả tâm lý cho cô bé, tôi dẫn bé lên lớp và quan sát thấy con bé dường như đã quên chuyện buồn lúc sáng, sà vào đám bạn rồi ríu rít chuyện trò. Tôi quay trở về phòng làm việc với suy nghĩ mình phải làm một việc gì đó giúp cô bé.
Thế là, sáng hôm sau dù không phải ca trực nhưng tôi đến trường khá sớm để chờ bố cô bé chở con đến trường. Đúng 7h25’ tôi đã nhìn thấy cô bé và ra tận xe chào và dẫn con vào trường nhưng không quên nhắn bố cô bé chờ tôi một lát, tôi có đôi điều muốn trao đổi.
Trao cô bé cho bác bảo vệ, tôi quay lại chỗ bố cô bé và nhắn gửi: “Em rất hạnh phúc vì có 1 cô con gái xinh đẹp, vô cùng hiểu chuyện và rất đáng yêu. Vợ chồng em mới có em bé phải không?”
Bố cô bé ngạc nhiên hỏi:
- Vâng ạ, sao cô biết?
Tôi nhân cơ hội có 1 không hai để nói điều tôi và cô bé muốn nói:
- Chị biết là có thêm em bé thì vợ chồng em rất bận, ít có thời gian để chăm sóc cho chị lớn tuy nhiên nên bớt chút thời gian quan tâm đến con và đừng vô tình có những câu nói làm tổn thương đến con em nhé.
Bố cô bé có chút hơi bối rối và cảm ơn tôi rồi nổ máy ra về.
Các bố mẹ ạ, các bạn nhỏ rất nhạy cảm và dễ bị ảnh hưởng tâm lý sau khi gia đình có sự thay đổi nên mỗi hành vi của người lớn chúng ta cần phải thận trọng hơn để con trẻ không bị buồn nhé.
Muôn màu cuộc sống.
( Bài viết của Cô Nghiêm Bích Hồng - Chánh văn phòng, Hệ thống giáo dục Everest)
106 Hoàng Quốc Việt, Hà Nội (Khu ĐTM Nghĩa Đô)
08 1234 3232 / 081234 3030
tuyensinh@everestschool.edu.vn
www.everestschool.edu.vn
youtube.com/@everestschool3122
7:30 – 17:00 (Thứ 2 – Thứ 6)
7:30 – 11:30 (Thứ 7)
Ngôn ngữ : Tiếng Việt - Tiếng Anh